Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

1 - Trở về Seattle

 Nhấm nháp ly chai tea latte nóng trong tay, Tôi vẫn chưa tin rằng mình đã quay lại Mỹ. Cái lạnh xuyên thấu qua chiếc áo khoác nỉ màu lông chuột, nay đã đứt gần hết cúc mà tôi mang từ Việt Nam sang, rồi  len lỏi xuống bàn chân đã " độn" hai lớp tất của tôi. Tôi yêu cái lạnh thấu xương này, nó đem lại cho tôi cảm giác lần đầu tiên ở Mỹ: dòng người tấp nập chuân bị cho giáng sinh, những hình ảnh tôi tưởng tượng về đất nước vào những ngày cận giáng sinh  y hệt trên những bộ phim tôi coi.
Còn nhớ cái cảm giác quặn lại khi máy bay cất cánh. Cũng chẳng hiểu tại sao, số tôi khi nào cũng bay tối, lần nào tôi cũng cố gắng book ngồi cạnh cửa sổ để được ngắm " vũ trụ" đầy sao. Sài Gòn về đêm nhìn từ trên cao đẹp lung linh, như bầu trời được bao phủ bởi các vì sao đang tỏa sáng lấp lánh.Bỗng dưng một cảm giác sợ hãi tràn ngập lòng tôi, thế là lại đi rồi, thế là lại xa rời gia đình rồi, tôi sợ, thật sự sợ.Tôi biết nếu tôi nói sợ, chẳng khác nào tôi như một đứa con nít mới chập chững đi du học, nhưng cái cảm giác bồn chồn không yên cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Có thể nỗi sợ của tôi đồng nghĩa với việc phải đối mặt thực tế rằng tôi phải xa gia đình, xa đi mái ấm thân yêu. Hoặc mỗi nỗi lo khác: trễ máy bay.
Tôi quá cảnh ở Đài Loan, vì sự thay đổi đột ngột của hãng máy bay cộng với việc bay trễ nên tôi chỉ có đúng một tiếng để chạy, nói đúng hơn tôi phải dùng từ " phi" thật  như chớp đến cửa đợi máy bay vì nghĩ rằng như mọi lần cửa transit đều gần với cửa xuống sân bay nên tôi còn chút dư dả thời gian. Ai dè, lần này máy bay đổi cửa, báo hại tôi chạy hộc máu đến cửa chờ vì đinh đinh chỉ còn 30'. Đến rồi mới biết, máy bay bị delay thêm một tiếng. Lúc ấy thật sự rất vui vì thôi kệ đằng nào thì tôi cũng kịp chuyến bay, nhưng một phần cũng muốn chửi thật to báo hại chạy như điên. Sau khi đã yên vị trên máy bay, tôi mới bắt đầu hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của mùa thu ở Đà Nẵng đã qua, chuyến lần này hên khi ghế ngồi giữa tôi và một người bạn Mỹ trống, thế là tôi và bạn trong suốt hành trình thay nhau nằm lên nằm xuống. Chuyến bay 14 tiếng dài đằng đẳng nhưng chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau, thế rồi 4 tiếng còn lại chúng tôi lại nói  với nhau như hai con rô bốt không ngừng nghỉ. Cô bạn sống ở Oregon,  đi du học ở Nhật Bản, rất yêu thích nền văn hóa Nhật Bản nên quyêt định qua đất nước mặt trời mọc để tận mắt chứng kiến và cảm nhận Nhật Bản, nay có dịp giáng sinh về thăm nhà. Tôi bỗng chạnh lòng, so với bạn, tôi không có một mục đích, một đất nước để theo đuổi. Hồi nhỏ, và cho tới tận giờ, ước mơ lớn nhất của tôi vẫn là Châu âu, nhưng đời không bao giờ mơ ước, tôi đi du học Mỹ. Mỹ thật sự rất tốt với tôi, nhưng trong những đêm lạnh, tâm trí tôi vẫn tràn về Châu âu, về nước pháp nhốn nháo nhưng lãng mạn, về nước Đức lạnh lùng nhưng nên thơ, về Hà Lan xô bồ nhưng thân thiện. Rồi máy bay cũng hạ cánh, chúng tôi chỉ kịp chào tạm biệt rồi bước vào hàng thủ tục hải quan khác nhau. Không kịp trao số điện thoại, không kịp cái ôm tạm biệt, chỉ kịp mỉm cười và hy vọng một ngày gặp lại.
" Đôi khi bạn chỉ gặp một người trong một giây, một phút của cuộc đời, nhưng tất cả đều là duyên số với nhau"
Rời khỏi sân bay là khuôn mặt chị bạn quen thuộc đã đợi sẵn, càu nhàu sao dạo này mập ra thế. Tôi cười, đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ y hệt như lần đầu tôi tới seattle, vẫn là vào một buổi đêm đông, vẫn là cái cảnh náo nhiệt đợi chờ người thân, vẫn những dáng đi hấp tấp tìm hành lý, vẫn cái lạnh đầu mùa đủ tê tái tâm hồn.  Từ sân bay về nhà, ngó qua lớp cửa kính mờ sương đêm, hàng loạt ánh đèn đang nhấp nháy báo hiệu giánh sinh sắp đến gần. Bất chợt Xe đi ngang qua đương số 12 quen thuộc gần trường tôi, con đường thật sự chẳng có gì đặc biệt, chỉ có một quán starbucks, một hai quán cà phê, một cửa hiệu xe ferrari và dăm ba tiệm tôi không nhớ nổi bán gì. Nhưng lại là con đường mà tôi với ông anh suốt ngày đi về đi lại, rồi chỉ chỏ vào tiệm nói như thể trong một tương lai gần  chiếc ferrari đen thuộc về mình. Rồi sau này ông anh đi, tôi chuyển qua nơi khác sống, con đường số 12 dần rời khỏi tâm trí tôi. Xe quẹo dần vào khu phố đứa bạn thân của tôi sống, nhiều ngôi nhà trang trí đủ màu sắc, từ ông già tuyết, cây thông noen, đến những hình thù không thể nhìn ra nổii. Tội chơt thấy con bạn đang đứng ngoài cửa đợi tôi, chúng tôi hò reo sau 3 tháng không gặp nhau như thể đã 3 năm trôi qua.Nhìn đứa bạn ôm chặt tôi, tôi biết mình đã về Seattle.





Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Vĩnh biệt anh, người em yêu!

"I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?"

Em vẫn đợi anh, dù biết rẳng anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em. Mỗi đêm em khóc, nguyện cầu chỉ trong một tíc tắc nào đó, anh xuất hiện trước mắt em.Em quyết định quên tất cả kỷ niệm với anh bằng cách ra đi, đi thật xa, xa những kỷ niệm mà chúng ta đã cùng tạo nên. Nhưng rồi, em cũng quay lại tìm anh, giữa biển trời bao la. Em gục ngã, hy vọng bàn tay anh sẽ chìa ra, nắm lấy tay em, kéo em lên. 

Anh dặn em hãy quên anh đi, hãy ngẩng đầu, hãy nhìn về phía trước, hãy mỉm cười. Vì giờ đây anh chỉ là cát bụi.
Anh nói rằng, anh sẽ bên cạnh em mọi lúc mọi nơi. Nhưng sao anh bỏ em đi, hỡi người em yêu! Tại sao ? 
Ngày anh đi, trời đổ mưa. Mưa rơi hòa lẫn nước mắt em lăn. Những kỷ niệm về anh theo dòng lệ em tuôn rơi. Em biết  em không thể níu kéo anh, đã đến lúc gió phải mang anh đi khỏi em. Nhưng xin gió hay để em nói lời cuối với anh, nói rằng: " Em yêu anh cho đến muôn kiếp."
Vinh biệt người em yêu!



Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Đau khổ

 
Nỗi đau lớn nhất gần đây là mất con chó tôi yêu. Cho dù mặt tôi tươi, mắt tôi cười nhưng nỗi đau về Bông lớn quá, lớn đến nỗi tôi bất lực nhìn con chó mình ra đi mà không làm gì được.
   Tôi sụt 4kg vì Bông, tôi yêu Bông bởi  Bông là người bạn duy nhất và trung thành nhất của tôi trong thời gian năm đầu ở Mỹ. Lúc buồn nhất cũng chỉ có Bông, lúc một mình cũng chỉ có bông. Một người bạn lúc chờ tôi ở nhà, một người em đáng tin cậy và một người vệ sĩ anh hùng.
   Tôi đã nghĩ dù có chết, có nghèo đói tôi cũng sẽ bảo vệ bông, tôi cũng sẽ mang bông theo mọi nơi với tôi. Người tính không bằng trời tính, sự nhát gan cộng với phận du học buộc tôi phải chia tay Bông. Dù Bông không phải của tôi, nhưng Bông bị bỏ rơi, và tôi lại không muốn bông lại bị bỏ rơi lần nữa. Tôi khóc, một cách đau đớn, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim. Hai ngày cuối nhìn Bông, là hai ngày đau khổ nhất thời gian du học sinh. Dù không nhà, không cửa, không tiền, có gặp khó khăn về học hành, bạn bè...Tôi vẫn cười. Nhưng Bông quá lớn trong tim tôi, suốt một năm qua, tôi chỉ có bông là thứ tài sản vô giá nhất. Ngày Bông đi, bông cười hớn hở, còn tôi nhìn biết đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn Bông. Có lẽ quyết định của tôi là tốt nhất cho cả Bông và tôi... Tôi nhớ Bông.

                                                                                                                    27/3/2013

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Du học

    Có lẽ sự khác biệt lớn nhất trong tôi của 1 năm trước và tôi hiện giờ là sự già dặn. Tôi nhận thấy rõ điều ấy sau khi về Việt Nam.
  Nhiều đứa bạn của tôi nói tôi sướng được đi du học, bọn nó phải học, chán... Blah blah blah. Tôi chỉ nhìn bọn nó cười trừ. Bởi đúng thật, tôi sướng, bởi du học là giấc mơ của nhiều người, nhưng cũng là " địa ngục" của nhiều người.  Đến đây, tôi mới hiểu được cảm giác của áp lực, của sự phấn đấu, cố gắng, của việc phải cư xử thật khôn ngoan, việc phải tự lập. Còn bạn tôi - thức ăn được dọn sẵn ở nhà, được ba mẹ đưa tiền và xài không suy nghĩ, suốt ngày than chán, than nản cuộc đời bất công, ghét ba mẹ. Ah mà vâng, nếu bọn nó qua đây bọn nó mới thấy được sự phấn đấu của những người du học sinh mà tôi biết, bởi họ biết họ đang mang gánh nặng " chi phí" trên lưng, họ da diết nhớ gia đình, nhớ bữa cơm nhiều món, và đầu óc luôn trăn trở bởi nhiều áp lực nhưng vẫn cười. Tôi cũng không thể trách bọn nó vì đơn giản, xã hội hình thành con người. Ở mỹ, mày phải tự lực, phải là chính mình mới thành công. Còn ở Việt Nam, lộ trình của bạn được sắp đặt: học -->> bố mẹ xin việc làm/ học ngành bố mẹ chọn --->> đi làm--->> đến tuổi họ hàng thúc giục, bà con dị nghị sao chưa lấy chồng/vợ. Bọn nó nhìn tôi: " Mày cũng chẳng thay đổi". Tôi lại cười. Chẳng lẽ thay đổi phải thể hiện ra ngoài, phải kiểu tỏ ra ta đây đã trưởng thành, oanh oanh ra mặt. Tôi không bênh du học sinh, bởi tôi biết du học sinh cũng nhiều thành phần. Ngoài ra ở Việt Nam cũng nhiều người tài giỏi, đang phấn đấu hết mình...
Thôi thì cứ cười cho đời thêm vui, người ta nói " một nụ cười bằng mười than thuốc bổ". Cuộc sống là vô thường, chính bản thân bạn cũng vô thường, lúc này lúc nọ, không gì tồn tại mãi mãi, vậy sao cứ phải buồn.

( vài dòng suy nghĩ vẩn vơ 12/03/2013)
 

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Mãi mãi là bao xa

Chưa bao giờ tôi thích ngôn tình Trung Quốc, chưa bao giờ. Nếu có một ngươi nào đó gợi ý tôi đọc thì chắc chắn chiếc dép tôi đang mang sẽ bay vào mặt người đó. Thế nhưng, một người bạn gửi cho tôi những trích đoạn từ một cuốn ngôn tình mang tên: " Mãi mãi là bao xa." - một cuộc đuổi tình yêu bắt giữa người đàn ông trưởng thành và một cô bé sinh viên. Tôi luôn thích " nghe" những câu chuyện về người đàn ông hy sinh và đau khổ nhiều hơn. Bởi tôi biết đơn giản, một khi người con trai đã đau khổ vì tình, nó sẽ đau hơn trăm lần nỗi đau của người con gái...


"Vì em mà trả giá bằng nỗi đau này, em mãi mãi không bao giờ biết
Hà cớ gì anh phải miễn cưỡng chính mình mà yêu mọi thứ ở em
Lặng lẽ đóng cửa lại, âm thầm đếm những giọt nước mắt của anh
Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương..."

"Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận
Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng
Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên
Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào
Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương..."
Bởi vì, yêu em không có gì sai cả! Theo đuổi em là tự do của anh! Ngoài em ra, không ai có tư cách nói: ‘Không được!’”…. “Lăng Lăng, nhiều năm như vậy, anh yên lặng thích em, chờ đợi em, chuyện nên làm, không nên làm, anh đều làm cả. Anh chỉ đơn thuần hy vọng em hiểu rằng: Vì em, anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, tiền tài, danh dự, thậm chí cả công việc mình yêu thích… anh đều có thể không cần, chỉ cần… em nguyện ý… đứng bên anh!”
 "Cuộc đời của anh vốn là một đường thẳng chỉ vì gặp em mà rẽ ngang"
 “ Chờ đợi là một sự đau khổ, mỗi giây mỗi phút đều chờ sự dịch chuyển của những chiếc kim, chiếc đồng hồ tưởng rằng chính xác tuyệt đối không có sai sót bao giờ bất ngờ xảy ra sự cố. Và sự chờ đợi một người chưa bao giờ gặp còn đáng buồn hơn.
Thành công và thất bại chỉ trên một đường
Kiên trì và từ bỏ cũng chỉ trong một khoảnh khắc”
" Có một loại tình yêu, không phải cháy bỏng oanh oanh liệt liệt như lửa.
Có một loại tình yêu, không có thề thốt bên nhau đến sông cạn đá mòn.
Có một loại tình yêu, giống như phiến lá dập dờn trên khe suối, không bận tâm phương hướng, chỉ nguyện thả mình trôi theo dòng nước.
Lá biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào một phiến đá giữa dòng, nhưng vẫn hưởng thụ niềm vui chìm chìm nổi nổi trong làn nước trong."

ĐI


Xa nhà

42:00
quần áo:check
giấy tờ:check
thuốc men: check
ảnh gia đình: check 
Vậy là xong. Chỉ còn 2 ngày minh sẽ rời đà nẵng, rời xa gia đình mình,rời xa bạn bè.  Mình biết mình đã may mắn hơn rất nhiều người khi được đi du học, được gia đình ủng hộ học những gì mình thích. Nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác chuẩn bị rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên lần nữa đau lắm. Lần đầu tiên ra đi mình rất háo hức, thậm chí còn không thèm nhớ Đà Nẵng và tự nhủ sẽ không bao giờ nhớ nhà và yếu đuối như nhiều người.Công bằng mà nói, Seattle có lẽ đã đối xử với mình quá tốt, Seattle đã cho mình quá nhiều cơ hội để trưởng thành, để vùi dập rồi để lại đứng lên. Từ những lúc tưởng chừng gục ngã để biết mình mạnh mẽ thế nào. Từ những lúc không nhà không cửa, từ những lúc bị bạn bè trở mặt. Và quan trọng hơn mình nhận ra rằng điều lớn nhất mà seattle đã cho mình chính là nhận ra giá trị của gia đình. Còn Đà Nẵng lại cho mình cảm giác bình yên mà mình gọi là " nhà". Cái cảm thong dong lai xe đi dạo, ngồi lề đường ăn bánh trang, tám chuyện xuyên lục địa với bạn, cái cảm giác cười không phải giả tạo, không phải lo sợ, cái cảm giác bình yên trong lòng.

40:00
Mình hít một hơi thật dài, cảm giác vị mặn của gió biển, tận hưởng đôi chân trần trên bãi cát trắng dài. 

" em sẽ nhớ mãi mùi vị này"

"gì?"
  
Mình nhìn chị mỉm cười, " Em yêu Đà Nẵng"
26:00
Hai giờ đêm.Mình vẫn ngồi, ngồi ngắm mẹ giữa đêm khuya, nghe tiếng rống của bố già, tiếng rao bán bắp đêm khuya, tiếng vắng lặng của căn nhà.
24:00
Lần đi này, theo đúng nghĩa đen mình là người rời quầy thủ tục cuối cùng vì sự nhảm shit vốn có của nhân viên hàng không Vn , và tất nhiên là sau mình còn vài người cuối cùng không lên được máy bay. 
Nhìn mẹ đợi mình làm thủ tục mà lòng mình quặn thắt. Mẹ đã chăm mình quá nhiều , trong khi mình chẳng làm đươc làm gì cho mẹ. Giờ bay ngày càng tới, còn mình thì vẫn ở nơi làm thủ tục. Nỗi lo lớn nhất của mình không phải là trễ máy bay mà là không được dành những phut cuối cùng ở vn bên mẹ. 
Mình chỉ vội ôm mẹ rồi vào làm thủ tục hải quan. Cố che đi nước mắt tự trào dâng bởi mình biết mẹ muốn phải mạnh mẽ, không được khóc. Nhưng mắt cứ hòe đi, mũi cứ cay lại, tim thắt đau. Mình lặng lẽ chui vào phòng vệ sinh khóc, khóc thật nhiều. Bởi mình sẽ chỉ khóc một lần. Một lần cho tất cả.
00:00
Seattle. Dòng người hối hả kéo tìm valy, những gia đình tụ tập đón người thân, còn mình - Một cuộc hành trình mới bắt đầu.