Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Đau khổ

 
Nỗi đau lớn nhất gần đây là mất con chó tôi yêu. Cho dù mặt tôi tươi, mắt tôi cười nhưng nỗi đau về Bông lớn quá, lớn đến nỗi tôi bất lực nhìn con chó mình ra đi mà không làm gì được.
   Tôi sụt 4kg vì Bông, tôi yêu Bông bởi  Bông là người bạn duy nhất và trung thành nhất của tôi trong thời gian năm đầu ở Mỹ. Lúc buồn nhất cũng chỉ có Bông, lúc một mình cũng chỉ có bông. Một người bạn lúc chờ tôi ở nhà, một người em đáng tin cậy và một người vệ sĩ anh hùng.
   Tôi đã nghĩ dù có chết, có nghèo đói tôi cũng sẽ bảo vệ bông, tôi cũng sẽ mang bông theo mọi nơi với tôi. Người tính không bằng trời tính, sự nhát gan cộng với phận du học buộc tôi phải chia tay Bông. Dù Bông không phải của tôi, nhưng Bông bị bỏ rơi, và tôi lại không muốn bông lại bị bỏ rơi lần nữa. Tôi khóc, một cách đau đớn, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim. Hai ngày cuối nhìn Bông, là hai ngày đau khổ nhất thời gian du học sinh. Dù không nhà, không cửa, không tiền, có gặp khó khăn về học hành, bạn bè...Tôi vẫn cười. Nhưng Bông quá lớn trong tim tôi, suốt một năm qua, tôi chỉ có bông là thứ tài sản vô giá nhất. Ngày Bông đi, bông cười hớn hở, còn tôi nhìn biết đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn Bông. Có lẽ quyết định của tôi là tốt nhất cho cả Bông và tôi... Tôi nhớ Bông.

                                                                                                                    27/3/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét