Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Du học

    Có lẽ sự khác biệt lớn nhất trong tôi của 1 năm trước và tôi hiện giờ là sự già dặn. Tôi nhận thấy rõ điều ấy sau khi về Việt Nam.
  Nhiều đứa bạn của tôi nói tôi sướng được đi du học, bọn nó phải học, chán... Blah blah blah. Tôi chỉ nhìn bọn nó cười trừ. Bởi đúng thật, tôi sướng, bởi du học là giấc mơ của nhiều người, nhưng cũng là " địa ngục" của nhiều người.  Đến đây, tôi mới hiểu được cảm giác của áp lực, của sự phấn đấu, cố gắng, của việc phải cư xử thật khôn ngoan, việc phải tự lập. Còn bạn tôi - thức ăn được dọn sẵn ở nhà, được ba mẹ đưa tiền và xài không suy nghĩ, suốt ngày than chán, than nản cuộc đời bất công, ghét ba mẹ. Ah mà vâng, nếu bọn nó qua đây bọn nó mới thấy được sự phấn đấu của những người du học sinh mà tôi biết, bởi họ biết họ đang mang gánh nặng " chi phí" trên lưng, họ da diết nhớ gia đình, nhớ bữa cơm nhiều món, và đầu óc luôn trăn trở bởi nhiều áp lực nhưng vẫn cười. Tôi cũng không thể trách bọn nó vì đơn giản, xã hội hình thành con người. Ở mỹ, mày phải tự lực, phải là chính mình mới thành công. Còn ở Việt Nam, lộ trình của bạn được sắp đặt: học -->> bố mẹ xin việc làm/ học ngành bố mẹ chọn --->> đi làm--->> đến tuổi họ hàng thúc giục, bà con dị nghị sao chưa lấy chồng/vợ. Bọn nó nhìn tôi: " Mày cũng chẳng thay đổi". Tôi lại cười. Chẳng lẽ thay đổi phải thể hiện ra ngoài, phải kiểu tỏ ra ta đây đã trưởng thành, oanh oanh ra mặt. Tôi không bênh du học sinh, bởi tôi biết du học sinh cũng nhiều thành phần. Ngoài ra ở Việt Nam cũng nhiều người tài giỏi, đang phấn đấu hết mình...
Thôi thì cứ cười cho đời thêm vui, người ta nói " một nụ cười bằng mười than thuốc bổ". Cuộc sống là vô thường, chính bản thân bạn cũng vô thường, lúc này lúc nọ, không gì tồn tại mãi mãi, vậy sao cứ phải buồn.

( vài dòng suy nghĩ vẩn vơ 12/03/2013)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét