Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

ĐI


Xa nhà

42:00
quần áo:check
giấy tờ:check
thuốc men: check
ảnh gia đình: check 
Vậy là xong. Chỉ còn 2 ngày minh sẽ rời đà nẵng, rời xa gia đình mình,rời xa bạn bè.  Mình biết mình đã may mắn hơn rất nhiều người khi được đi du học, được gia đình ủng hộ học những gì mình thích. Nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác chuẩn bị rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên lần nữa đau lắm. Lần đầu tiên ra đi mình rất háo hức, thậm chí còn không thèm nhớ Đà Nẵng và tự nhủ sẽ không bao giờ nhớ nhà và yếu đuối như nhiều người.Công bằng mà nói, Seattle có lẽ đã đối xử với mình quá tốt, Seattle đã cho mình quá nhiều cơ hội để trưởng thành, để vùi dập rồi để lại đứng lên. Từ những lúc tưởng chừng gục ngã để biết mình mạnh mẽ thế nào. Từ những lúc không nhà không cửa, từ những lúc bị bạn bè trở mặt. Và quan trọng hơn mình nhận ra rằng điều lớn nhất mà seattle đã cho mình chính là nhận ra giá trị của gia đình. Còn Đà Nẵng lại cho mình cảm giác bình yên mà mình gọi là " nhà". Cái cảm thong dong lai xe đi dạo, ngồi lề đường ăn bánh trang, tám chuyện xuyên lục địa với bạn, cái cảm giác cười không phải giả tạo, không phải lo sợ, cái cảm giác bình yên trong lòng.

40:00
Mình hít một hơi thật dài, cảm giác vị mặn của gió biển, tận hưởng đôi chân trần trên bãi cát trắng dài. 

" em sẽ nhớ mãi mùi vị này"

"gì?"
  
Mình nhìn chị mỉm cười, " Em yêu Đà Nẵng"
26:00
Hai giờ đêm.Mình vẫn ngồi, ngồi ngắm mẹ giữa đêm khuya, nghe tiếng rống của bố già, tiếng rao bán bắp đêm khuya, tiếng vắng lặng của căn nhà.
24:00
Lần đi này, theo đúng nghĩa đen mình là người rời quầy thủ tục cuối cùng vì sự nhảm shit vốn có của nhân viên hàng không Vn , và tất nhiên là sau mình còn vài người cuối cùng không lên được máy bay. 
Nhìn mẹ đợi mình làm thủ tục mà lòng mình quặn thắt. Mẹ đã chăm mình quá nhiều , trong khi mình chẳng làm đươc làm gì cho mẹ. Giờ bay ngày càng tới, còn mình thì vẫn ở nơi làm thủ tục. Nỗi lo lớn nhất của mình không phải là trễ máy bay mà là không được dành những phut cuối cùng ở vn bên mẹ. 
Mình chỉ vội ôm mẹ rồi vào làm thủ tục hải quan. Cố che đi nước mắt tự trào dâng bởi mình biết mẹ muốn phải mạnh mẽ, không được khóc. Nhưng mắt cứ hòe đi, mũi cứ cay lại, tim thắt đau. Mình lặng lẽ chui vào phòng vệ sinh khóc, khóc thật nhiều. Bởi mình sẽ chỉ khóc một lần. Một lần cho tất cả.
00:00
Seattle. Dòng người hối hả kéo tìm valy, những gia đình tụ tập đón người thân, còn mình - Một cuộc hành trình mới bắt đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét